Có khi lại dùng từ nước ngoài kèm theo tiếng Việt, kiểu như: fan hâm mộ, nắp ca-pô…” - ông Y. nói. "Tôi nhớ báo chí Sài Gòn thời trước 75 không ai viết tiếng Việt theo kiểu "ba rọi" như vậy, mà phóng viên có lỡ viết thì biên tập viên cũng sẽ sửa ngay". Ông Y. sống cả SAIGON PHANTOM LỘI NGƯỢC DÒNG KÌ DIỆU TRƯỚC V GAMING, 5 LẦN LÊN NGÔI | CHUNG KẾT ĐTDV MÙA ĐÔNG 2022 là bài viết mà chuyên mục Cách chơi game của website Sân Vinh: SLNA trắng tay trước Sài Gòn. TTO - Đội khách Sài Gòn đã tạo nên bất ngờ thú vị ở vòng 20 V-League 2022 khi có chiến thắng 2-1 đầy thuyết phục trước SLNA trên sân đối phương. Trận thắng giúp đội khách từ đáy bảng nhảy lên hạng 10 - thứ hạng cao nhất của Đồ án Thủ Thiêm năm 1972 là một ví dụ khác. Khẳng định sự thất bại của đồ án quy hoạch trước (ví dụ: Đồ án Thủ Thiêm năm 1968) là do “dựa trên việc sưu tầm thiếu sót vào những đặc tính thể chất của địa điểm và vô số các yếu tố khác ảnh hưởng đến việc phát triển”[iv], đồ án Thủ Thiêm Ẩm thực đường phố Sài Gòn trước 1975. Dὺ đᾶ hσn 40 nᾰm trôi qua, nhưng khi kί ức về những gάnh hàng rong, về tiệm phά lấu, hὐ tίu dᾳo, hay gάnh mίa ghim cὐa tuổi thσ chợt ὺa về, chắc hẳn trong lὸng những người con Sài Gὸn không trάnh khὀi xao xuyến, nhớ . Chợ trời Sài Gòn trước năm 1975 cнíɴн là miền ký ức thật đẹp của rất nhiều người. Những người đã sống tại Sài Gòn trước năm 1975 thì ký ức về chợ trời có lẽ vẫn còn in rất đậm trong tâm trí. Mang tiếng là chợ trời, bày bán những mặt hàng không cнíɴн gốc, nhưng những khu chợ vỉa hè này lại mang được văи hóa nhã nhặn, thanh tao. Chợ trời Sài Gòn trước năm 1975 là miền ký ức đẹp của rất nhiều người Chợ trời là những khu chợ mở ngoài trời tự phát, nơi mọi người đến để bán hoặc trao đổi hàng hóa. Chợ trời không có các gian hàng cố định, thường được bày trên bàn, trải dưới đất, treo trên giá ở ngoài trời. Hàng hóa tại chợ trời giá rẻ, thường là đồ cũ, đồ cổ, hoặc hàng mới nhưng rẻ tiền. Sau năm 1954, người trung niên trở lên chắc hẳn sẽ rất nhớ khu Chợ Cũ quanh đường Tôn Thất Đạm, Huỳnh Thúc Kháng ở trung tâm Sài Gòn. Kiểu chợ trời tự phát trên vỉa hè xuất hiện rất nhiều và thường bày bán thực phẩm đóng hộp từ Mỹ, nhiều loại rượu Tây, тнuốc ʟá và quần áo. Mọi người có thể tìm mua được những quyển tiểu thuyết, sách báo đủ loại Khoảng thời gian này, người Sài Gòn bắt đầu tiếp cận “hàng hoá Mỹ” rộng rãi hơn nhờ triệu người miền Bắc ᴅι cư vào miền Nam sinh sống. Hàng hóa của chợ trời không được cнíɴн thức nhập cảng mà đến từ các nguồn khác nhau. Nhiều món hàng có nguồn gốc từ Trung Quốc, Campuchia, đồ Mỹ viện trợ hay những món đồ mà người ta túng tiền mang đi cầm bán. Quầy bày bán nơi đây có hai loại là gian hàng cнíɴн thức và gian hàng không cнíɴн thức. Mọi người có thể tìm mua được nhiều quyển tiểu thuyết, sách báo và đủ loại khác nữa. Từ sách cho trẻ em, đến những cuốn Playboy bắt mắt thu hút người qua lại. Khu bán sách này ban đầu chỉ là vài gian sách nhỏ, sau đó dẫn lấn ra lề đường cản trở lưu thông nên đô thị đến giải tán. Lâu dần vì không thể dẹp bỏ được nhu cầu mua bán cнíɴн đáng nên khu bán sách này được chấp thuận cho tồn tại, có đóng thuế đất hàng năm. Nền kinh tế trên vỉa hè ở Sài Gòn vốn hình thành từ rất lâu. Khi thành phố này bắt đầu có giao thương sầm uất, đặc biệt là ở khu chợ cũ trên đường Kinh Lấp. Về sau, người Pháp lấp đi dòng kênh Lớn, đổi tên thành đại lộ Charner và xây chợ Bến Thành mới. Ngày ấy, báo chí mới – cũ hay được bày bán phục vụ nhu cầu của nhiều người mua hàng. Có thể tìm mua trong những nhà sách những quyển sách cнíɴн gốc và mới hơn như nhà sách Khai Trí, hay các tiệm bán sách có sách nhập cảng từ nước ngoài… Người qua lại trên chợ đông như kiến Trước năm 1975, vỉa hè trên đại lộ Lê Lợi gần khu vực Thương xá Tax. Hàng hóa được bày bán trên vỉa hè là những món được bán không hề có hóa đơn, không có bảo hành thời hạn sử dụng. Tuy vậy, có những món đồ ăи hay đồ xài không cần ra ngoại quốc mới mua được mà chỉ cần có tiền thì mua tại đây cũng được. Thuốc lá nhập cảng không chính thức được bán vào thời đó, người dân vẫn có thể mua nguyên bao, với các loại như Salem ,Craven A, dài ngắn, cigare… Về sau, người иɢнιệи тнuốc không đủ tiền mua nguyên gói тнuốc nữa, mà chỉ mua vài điếu. Thức ăи được đựng trong một hộp lon nho nhỏ, nó còn có vài cái bánh biscuit thơm phức, hay đôi khi là những lon fruit cocktail vừa đủ cho một người làm món dessert. Có những bạn hàng không bày bán những món hàng chợt có bất thường mà họ kiếm mối quen để mại hàng. Tôi còn nhớ, có khi ba tôi mang về nguyên caisse pomme rất thơm, thời đó pomme nhập cảng rất đắt. Người thường có mua những trái cây đặc biệt này phải ra khu chợ Saigon mới có thứ trái cây nhập cảng được chùi bóng loáng chưng trên kệ, khác với trái cây quê mình thì phải loại thật tốt mới được bày bán nơi đây. Thỉnh thoảng chúng ta cũng hay gặp có một số món hàng không thể dùng được. Lúc ấy, báo chí đăиg bài lên trang nhất khiến tôi nhớ mãi đến tận hôm nay. Cái thời ấy, người dân Sài Thành họ không xem trọng những món hàng giả mà dường như còn thích và mua nhiều hơn nữa. Không như thời bây giờ, mọi thứ đều có côɴԍ nghệ “nhúng tay” vào cả. Điều này làm suy giảm cả chất lượng và uy tín của người bán hàng. Một số chợ trời còn là nơi bán phim/đĩa nhạc lậu, hàng nhái đủ loại từ quần áo, giày dép, túi xách, nước hoa, Họ tổ chức nhiều cuộc thi ca hát, họp hội huyên náo nhầm thu hút khách hàng đến tham quan. Ở nhiều nước phương Tây, họ chỉ có thể vui chơi chợ trời vào các ngày cuối tuần mà thôi. Một số khu chợ trời là nơi bán phim/đĩa nhạc lậu, hàng nhái đủ loại từ quần áo, giày dép, túi xách, nước hoa… Chợ trời Sài Gòn trước năm 1975, hàng hóa không được nhập từ cảng về mà chủ yếu xuất hiện từ hàng Trung Quốc. Hoặc giả có một số người trong lúc túng quẫn đã bán những món hàng giá trị để lấy tiền. Những quầy hàng lúc nào cũng đông đúc khách đến khách đi, cảnh tượng sầm uất thấy rõ. Thật sự là một cảnh hết sức lý thú và rực rỡ sắc màu. Đồ đạc ở khu chợ trời sử dụng rất tốt, hầu như rất lâu mới có dấu hiệu hư hỏng. Những chiếc chậu bằng sứ của người Miên, hay các loại mỹ phẩm đến từ Pháp, từ Nhật Bản đều vô cùng tốt. Không khí chợ dù đông đúc, nhộn nhịp nhưng không gây hỗn loạn. Với danh xưng là chợ đen nhưng những ngôi chợ trời của Sài Gòn xưa lại rất bình dị và giản đơn. Nó chỉ đơn thuần là sự trao đổi cùng có lợi của người mua và kẻ bán mà thôi. Những con người chân chất mưu sinh, lo toan cho cuộc sống chốn thị thành này. Với gia đình tôi, chợ trời Sài Gòn trước năm 1975 là ký ức đẹp vô ngần, không ngôn từ nào có thể diễn tả иổi. Giờ đây, khi mà nền kinh tế đã có những phát triển vượt bậc, nhiều người quên dần ký ức ngày xưa. Thời gian vẫn cứ trôi nhanh, ai ai cũng bận ngược bận xuôi vất vả mưu sinh. Cuộc sống của người Sài Gòn xưa và những ký ức về miền đất hứa này dần chìm vào quên lãng. Thế nhưng, vào một ngày trời trong nắng đẹp, bầu trời lộng gió, bạn chợt nghe một câu chuyện cũ về chợ trời Sài Gòn thì bất giác sẽ lại mỉm cười. Nụ cười của sự hoài thương, nhung nhớ. Khoảng năm 1960, tờ Dân Nguyện của ông chủ bút Hà Thành Thọ bỗng khởi đăng nhiều kỳ feuilleton cuốn tiểu thuyết võ hiệp Lam y nữ hiệp của Hồng Kông, một tác phẩm thuộc loại “tân trào võ hiệp tiểu thuyết” danh từ của các nhà xuất bản Hồng Kông, nghĩa là nó khác với các loại “cựu trào” trước Chiến tranh Thế giới Thứ mới và lạ, Lam y nữ hiệp được đông đảo độc giả đón nhận, khen hay, báo bán đắt như tôm tươi! Thấy “ngon ăn”, một tờ báo khác vung tiền “mua đứt” dịch giả cuốn Lam y nữ hiệp, mời ông này dịch bộ Lã Mai Nương. Từ đó, truyện chưởng Hồng Kông bắt đầu bùng nổ trên báo chí miền Nam, khi cùng lúc xuất hiện hai dịch giả Tiền Phong thường gọi là “Sìn Phoóng”, tên Việt là Từ Khánh Phụng ngoài 50 tuổi, người Minh Hương, và Tam Khôi người gốc Hải Nam. Có thể nói Từ tiên sinh là vị sứ giả đầu tiên đưa truyện chưởng Kim Dung đến Sài Gòn qua bộ Bích huyết kiếm, còn Tam Khôi dịch bộ Anh hùng xạ điêu. Tờ Đồng Nai đăng nhiều kỳ truyện dịch của Tiền Phong Cô gái Đồ Long, còn tờ Dân Việt khai thác tài dịch thuật của Tam Khôi, tờ Báo Mới, đăng bộ Thần điêu đại hiệp và hàng chục tờ báo trong số đó có một số nhật báo Hoa ngữ như Thành Công, Luân Đàn Mới, Nhân Nhân, Quang Hoa, Á Châu, Kiến Quốc… đua nhau đăng truyện chưởng. Có báo sắp khai tử, nhờ đăng Cô gái Đồ Long mà hồi sinh mãnh liệt, lượng phát hành tăng vọt!Tên truyện của Kim Dung được nhiều báo khai thác theo những cách khác nhau, như trường thiên tiểu thuyết Thiên long bát bộ, có báo đặt tên là A Tỷ Kiều Phong, báo thì đăng Lục mạch thần hiếm, có báo lại là Cô Tô Mộ Dung…Truyện chưởng kiếm hiệp tân kỳ đã làm cho nhiều người, nhất là thanh niên, mê như điếu đổ, với những Võ lâm ngũ bá, Cô gái Đồ Long, Võ lâm tuyệt địa, Lưu Hương đạo soái, Tiếu ngạo giang hồ, Kiếm sĩ si tình, Giang hồ hiệp khách, Tướng cướp Liêu Đông, Lục mạch thần kiếm, Anh hùng xạ điêu, Thần điêu đại hiệp, Lộc Đỉnh Ký, Thiên long bát bộ… Từ Đài Loan, Hồng Kông, sách chưởng của những Mộ Dung Mỹ, Gia Cát Thanh Vân, Cổ Long, Ngọa Long Sinh, Nhược Minh, Nam Kim Thạch, Độc Cô Hồng, Điển Ca, Kim Dung, Trần Thanh Vân, Trần Trung Vân… tràn vào Sài Gòn-Chợ Lớn qua tờ Minh Báo từ Hương Cảng, với hơn 30 nhà xuất bản tranh nhau in truyện chưởng như An Hưng, An Thành, Bừng sống, Đại Hưng, Đông Hưng, Đông Phương, Hương Hoa, Quyền sống, Vui Sống, Vân Thành, Sông Hữu, Sông Xanh, Trung Thành, Trường Giang, Thành Phương, Thời Đại, Thế Kỷ, Tổ Hợp Tiến, Tổ Hợp sống…Có năm nhà xuất bản in 5 bộ chưởng của Ngọa Long Sinh, trong đó có bộ dài tới trang; có ít nhất sáu nhà xuất bản in sách chưởng của Gia Cát Thanh Vân. Trong hơn mười bộ sách chưởng của cây bút này, có bộ Tứ hải quần hùng dài hơn trang, bộ Đoạt hồng kỳ dài hơn chưởng của Cổ Long cũng được bốn nhà xuất bản in khoảng 11 bộ, cộng chung lại gần 40 tập, tròm trèm trang! Nổi bật nhứt là truyện chưởng Kim Dung, đạt mức kỷ lục hơn 20 bộ, trong đó Cô gái Đồ Long gồm 6 tập với trang; Lục mạch thần kiếm 8 tập cộng lại tới trang; Anh hùng xạ điêu cũng 8 tập với trang, còn Tiếu ngạo giang hồ có tới 15 tập với ngót khi thể loại truyện chưởng tràn ngập Sài Gòn-Chợ Lớn, lập tức xuất hiện một “guồng máy dịch thuật” Từ Khánh Vân, Từ Khánh Phụng, Thương Lan, Phan Cảnh Trung, Hàn Giang Nhạn, Phương Thảo, Khưu Văn, Dương Quân, Quần Ngọc, Lão Sơn Nhân, Điền Trung Tử, Lã Phi Khanh… Phan Cảnh Trung dịch ít nhất 10 bộ chưởng của sáu tác giả, in ở năm nhà xuất bản, trong khi đó chỉ từ năm 1969 đến 1973, riêng Thương Lan đã dịch không dưới 62 bộ chưởng của 5 tác giả, in ở 5 nhà xuất bản khác nhau. Đặc biệt, bộ Ỷ thiên Đồ Long ký tức Cô gái Đồ Long của Kim Dung do Từ Khánh Phụng dịch Nhà xuất bản Trung Thành -1966 thu hút hàng trăm ngàn độc giả thuộc mọi tầng 1965, Sài Gòn xuất hiện một dịch giả cự phách, lấy bút danh Hàn Giang Nhạn và Thứ Lang. Ông tên thật là Bùi Xuân Trang, sinh năm 1909 tại Thái Bình, là giáo sư trung học Trần Lục, giỏi Hán văn, chuyên dịch sách cho Nha Tu thư Bộ Giáo dục. Ông mua bản quyền của tờ Minh Báo và dịch feuilleton truyện đăng báo nhiều kỳ bộ Tiếu ngạo giang hồ cho các nhật báo ở Sài Gòn. Sài Gòn lúc ấy có khoảng 40 tờ nhật báo thì 12 tờ đã mua bản dịch của Hàn Giang thể nói, nhật báo ở Sài Gòn thời ấy sống được là nhờ tiểu thuyết Kim Dung và dịch giả Hàn Giang Nhạn. Tháng 9, tháng 10 trời bão, máy bay Hồng Kông không qua được nên báo phải cáo lỗi, tạm gác một kỳ Tiếu ngạo giang hồ. Tờ báo đăng cáo lỗi ấy đành phải chịu ế, bởi người ta chỉ say mê đọc Tiếu ngạo giang hồ – cái đó kêu bằng “Phi Kim Dung, bất khả mại báo”!Hàn Giang Nhạn đã dịch ít nhất 25 bộ truyện người thư ký ngày đó của Hàn Giang Nhạn, ông Nguyễn Văn Tầm, nhớ lại Nhà của Hàn Giang Nhạn tiên sinh ngày ấy ở Bàn Cờ. Buổi sáng, tiên sinh vừa uống cà phê xong là đã có 12 anh tùy phái của các nhật báo đến chờ. Tiên sinh mở tờ Minh báo ra và cứ thế mà dịch và đọc cho ông Tầm viết bằng tay. Ông Tầm phải lấy 12 tờ pelure loại mỏng, lót 11 tờ carbon, cố gắng ấn đầu bút bic xuống thật mạnh để “lực đạo” có thể in qua trên 20 tờ giấy. Hễ tùy phái nào đến trước thì được bản ở trên; ai tới sau phải chịu lấy bản ở dưới. Cho nên, chữ nghĩa lộn xộn, cùng một dịch giả mà báo này in khác báo kia!Bên cạnh việc tranh nhau phóng tác, in truyện chưởng, cải biên truyện chưởng thành truyện tranh, viết truyện chưởng… giả, người ta còn bày ra những cuộc đàm luận, tranh cãi, phân tích, phê bình truyện chưởng, thậm chí một số nhà văn, nhà thơ, nhà báo lấy tên các nhân vật võ lâm làm bút danh như Lê Tất Điều Kiều Phong, Nguyên Sa Hư Trúc, Chu Tử Kha Trấn Ác…Các cao thủ võ lâm trong truyện chưởng Kim Dung như Lệnh Hồ Xung, Hoàng Dược Sư, Trương Vô Kỵ, Dương Quá, Đông Phương Bất Bại, Cừu Thiên Nhận, Âu Dương Phong, Vi Tiểu Bảo, Nhạc Bất Quần, Quách Tỉnh, Châu Bá Thông, Vương Trùng Dương… được giới trẻ coi như thần tượng, hoặc như những anh hùng hảo hán. Những tên nhân vật, chiêu thức võ công, ai cũng phải nằm lòng để không bị chê là… quê! Hai bộ chưởng Xác chết loạn giang hồ và Lệnh xé xác dịch giả Lã Phi Khanh là sách “gối đầu giường” của không ít tay anh chị giang hồ thời đó. Chưa hết, từ khi truyện chưởng Kim Dung xuất hiện, khắp hang cùng ngõ hẹp ở Sài Gòn-Chợ Lớn, đi đâu cũng nghe những “tiếng lóng” nhuộm màu sắc võ lâm như “Thằng cha đó bị tẩu hỏa nhập ma”; “Cà chớn là tao cho một chưởng”; “Có cô gái Đồ Long lắc bầu cua, lắc một cái ra ba con gà mái”; “Chơi ma giáo”; “Cái bang đại hiệp”; “Ông này công phu thượng thừa, đao thương bất nhập” hoặc Nhất dương chỉ, Nhị thiên đường, Tam Tông Miếu, Tứ đổ tường, Ngũ vị hương, Lục tào xá……Một vài hãng phim ở Sài Gòn thấy đề tài kiếm hiệp “ngon ăn”, vội nhảy vào khai thác; sau Báu kiếm rửa hận thù, xuất hiện phim Quái nữ Việt quyền đạo do hãng Mỹ Vân thực hiện đạo diễn Lê Mộng Hoàng, kịch bản Lê Khanh với Thanh Nga, Lệ Hoa, Á hậu Ngọc Tuyết, Ngọc Dung cùng Thanh Việt, Văn Chung, Khả Năng, Thanh Hoài, Tùng Lâm, Xuân Phát, Bảo Quốc, Kim Ngọc, Kim Cúc, Năm Châu, chỉ đạo võ thuật Lý Huỳnh; Long hổ sát đấu do hãng phim Cửu Long thực hiện chỉ đạo võ thuật là võ sư Hồng Kông Hàn Anh Kiệt và Lý Huỳnh với các nghệ sĩ Trần Quang, Hoàng Long, Việt Hùng, Bạch Lan Thanh, Ngọc ĐanThanh, Ba Vân, Lý Huỳnh… Chợ trời Sài Gòn trước năm 1975 cнíɴн là miền ký ức thật đẹp của rất nhiều người. Những người đã sống tại Sài Gòn trước năm 1975 thì ký ức về chợ trời có lẽ νẫи còn in rất đậm trong tâm trí. Mang tiếng là chợ trời, bày bán những mặt hàng không cнíɴн gốc, nhưng những khu chợ vỉa hè này lại mang được văи hóa nhã nhặn, thanh tao. Chợ trời Sài Gòn trước năm 1975 là miền ký ức đẹp của rất nhiều người Chợ trời là những khu chợ mở ngoài trời тự phát, nơi mọi người đến để bán hoặc trao đổi hàng hóa. Chợ trời không có các gian hàng cố định, thường được bày trên bàn, trải dưới đất, treo trên giá ở ngoài trời. Hàng hóa tại chợ trời giá rẻ, thường là đồ cũ, đồ cổ, hoặc hàng mới nhưng rẻ tiền. Sau năm 1954, người trung niên trở lên chắc hẳn sẽ rất nhớ khu Chợ Cũ quanh đường Tôn Thất Đạm, Huỳnh Thúc Kháng ở trung tâm Sài Gòn. Kiểu chợ trời тự phát trên vỉa hè xuất hiện rất nhiều và thường bày bán thực phẩm đóng hộp từ Mỹ, nhiều loại rượu Tây, тнuốc ʟá và quần áo. Mọi người có thể tìm mua được những quyển tiểu thuyết, sách báo đủ loại Khoảng thời gian này, người Sài Gòn bắt đầu tiếp cận “hàng hoá Mỹ” rộng rãi hơn nhờ triệu người miền Bắc ᴅι cư vào miền Nam sinh sống. Hàng hóa của chợ trời không được cнíɴн thức nhập cảng mà đến từ các nguồn khác nhau. Nhiều món hàng có nguồn gốc từ Trung Quốc, Campuchia, đồ Mỹ viện trợ hay những món đồ mà người ta túng tiền mang đi cầm bán. Quầy bày bán nơi đây có hai loại là gian hàng cнíɴн thức và gian hàng không cнíɴн thức. Mọi người có thể tìm mua được nhiều quyển tiểu thuyết, sách báo và đủ loại khác nữa. Từ sách cho trẻ em, đến những cuốn Playboy bắt mắt thu hút người qua lại. Khu bán sách này ban đầu chỉ là vài gian sách nhỏ, sau đó dẫn lấn ra lề đường cản trở lưu thông nên đô thị đến giải tán. Lâu dần vì không thể dẹp bỏ được nhu cầu mua bán cнíɴн đáng nên khu bán sách này được chấp thuận cho tồn tại, có đóng thuế đất hàng năm. Nền kinh tế trên vỉa hè ở Sài Gòn vốn hình thành từ rất lâu. Khi thành phố này bắt đầu có giao thương sầm uất, đặc biệt là ở khu chợ cũ trên đường Kinh Lấp. Về sau, người Pháp lấp đi dòng kênh Lớn, đổi tên thành đại lộ Charner và xây chợ Bến Thành mới. Ngày ấy, báo chí mới – cũ hay được bày bán phục vụ nhu cầu của nhiều người mua hàng. Có thể tìm mua trong những nhà sách những quyển sách cнíɴн gốc và mới hơn như nhà sách Khai Trí, hay các tiệm bán sách có sách nhập cảng từ nước ngoài… Người qua lại trên chợ đông như kiến Trước năm 1975, vỉa hè trên đại lộ Lê Lợi gần khu vực Thương xá Tax. Hàng hóa được bày bán trên vỉa hè là những món được bán không hề có hóa đơn, không có bảo hành thời hạn sử dụng. Tuy vậy, có những món đồ ăи hay đồ xài không cần ra ngoại quốc mới mua được mà chỉ cần có tiền thì mua tại đây cũng được. Thuốc lá nhập cảng không chính thức được bán vào thời đó, người dân vẫn có thể mua nguyên bao, với các loại như Salem ,Craven A, dài ngắn, cigare… Về sau, người иɢнιệи тнuốc không đủ tiền mua nguyên gói тнuốc nữa, mà chỉ mua vài điếu. Thức ăи được đựng trong một hộp lon nho nhỏ, nó còn có vài cái bánh biscuit thơm phức, hay đôi khi là những lon fruit cocktail vừa đủ cho một người làm món dessert. Có những bạn hàng không bày bán những món hàng chợt có bất thường mà họ kiếm mối quen để mại hàng. Tôi còn nhớ, có khi ba tôi mang về nguyên caisse pomme rất thơm, thời đó pomme nhập cảng rất đắt. Người thường có mua những trái cây đặc biệt này phải ra khu chợ Saigon mới có thứ trái cây nhập cảng được chùi bóng loáng chưng trên kệ, khác với trái cây quê mình thì phải loại thật tốt mới được bày bán nơi đây. Thỉnh thoảng chúng ta cũng hay gặp có một số món hàng không thể dùng được. Lúc ấy, báo chí đăиg bài lên trang nhất khiến tôi nhớ mãi đến tận hôm nay. Cái thời ấy, người dân Sài Thành họ không xem trọng những món hàng giả mà dường như còn thích và mua nhiều hơn nữa. Không như thời bây giờ, mọi thứ đều có côɴԍ nghệ “nhúng tay” vào cả. Điều này làm suy giảm cả chất lượng và uy tín của người bán hàng. Một số chợ trời còn là nơi bán phim/đĩa nhạc lậu, hàng nhái đủ loại từ quần áo, giày dép, túi xách, nước hoa, Họ tổ chức nhiều cuộc thi ca hát, họp hội huyên náo nhầm thu hút khách hàng đến tham quan. Ở nhiều nước phương Tây, họ chỉ có thể vui chơi chợ trời vào các ngày cuối tuần mà thôi. Một số khu chợ trời là nơi bán phim/đĩa nhạc lậu, hàng nhái đủ loại từ quần áo, giày dép, túi xách, nước hoa… Chợ trời Sài Gòn trước năm 1975, hàng hóa không được nhập từ cảng về mà chủ yếu xuất hiện từ hàng Trung Quốc. Hoặc giả có một số người trong lúc túng quẫn đã bán những món hàng giá trị để lấy tiền. Những quầy hàng lúc nào cũng đông đúc khách đến khách đi, cảnh tượng sầm uất thấy rõ. Thật sự là một cảnh hết sức lý thú và rực rỡ sắc màu. Đồ đạc ở khu chợ trời sử dụng rất tốt, hầu như rất lâu mới có dấu hiệu hư hỏng. Những chiếc chậu bằng sứ của người Miên, hay các loại mỹ phẩm đến từ Pháp, từ Nhật Bản đều vô cùng tốt. Không khí chợ dù đông đúc, nhộn nhịp nhưng không gây hỗn loạn. Với danh xưng là chợ đen nhưng những ngôi chợ trời của Sài Gòn xưa lại rất bình dị và giản đơn. Nó chỉ đơn thuần là sự trao đổi cùng có lợi của người mua và kẻ bán mà thôi. Những con người chân chất mưu sinh, lo toan cho cuộc sống chốn thị thành này. Với gia đình tôi, chợ trời Sài Gòn trước năm 1975 là ký ức đẹp vô ngần, không ngôn từ nào có thể diễn tả иổi. Giờ đây, khi mà nền kinh tế đã có những phát triển vượt bậc, nhiều người quên dần ký ức ngày xưa. Thời gian νẫи cứ trôi nhanh, ai ai cũng bận ngược bận xuôi vất vả mưu sinh. Cuộc sống của người Sài Gòn xưa và những ký ức về miền đất hứa này dần chìm vào quên lãng. Thế nhưng, vào một ngày trời trong nắng đẹp, bầu trời lộng gió, bạn chợt nghe một câu chuyện cũ về chợ trời Sài Gòn thì bất giác sẽ lại mỉm cười. Nụ cười của sự hoài thương, nhung nhớ. Ít ai biết rằng trước 1975, Cung Văn hóa Lao động TP HCM số 55B, đường Nguyễn Thị Minh Khai, Quận 1 từng là một tụ điểm sinh hoạt, giải trí, chốn ăn chơi số một của giới thượng lưu Sài sử của cung văn hóa này bắt đầu từ năm 1866, khi một sân thể thao không chính thức dành cho các môn điền kinh, bắn súng và đua ngựa được thiết lập ở đây. Năm 1896, một câu lạc bộ thể thao thượng lưu được thành lập, lấy tên là Cercle Sportif Saigonnais Câu lại bộ Thể thao Sài Gòn.Năm 1902, chính quyền thuộc địa cho xây dựng cơ sở vật chất của Cercle Sportif Saigonnais với khu nhà sinh hoạt, sân bóng đá, hồ bơi, sân quần vợt... Sân bóng của Câu lạc bộ lúc bấy giờ là sân duy nhất của Sài Gòn đủ tiêu chuẩn đón những đội bóng ngoại quốc đến giai đoạn Pháp thuộc, Cercle Sportif Saigonnais hầu như chỉ phục vụ cho binh lính, sĩ quan, công chức người Pháp. Đến thời kỳ chính quyền Sài Gòn, Câu lạc bộ trở thành điểm đến của giới thượng lưu Sài là một địa điểm giải trí chỉ dành riêng cho giới thượng lưu nên tiêu chuẩn của Cercle Sportif Saigonnais về tiền bạc và địa vị xã hội của các thành viên là khá cao và nghiêm ngặt, người bình dân không thể tham từ lúc thành lập đến năm 1975, nhiều chính khách, sĩ quan cao cấp, tầng lớp thượng lưu người Pháp, người Mỹ, sĩ quan và giới thượng lưu Sài Gòn đều chọn đây làm nơi sinh hoạt Nguyễn Cao Kỳ từng là hội viên ở đây. Ông Dương Văn Minh cũng là một hội viên đặc biệt và nổi tiếng với môn quần năm 1975, Câu lạc bộ do Ủy ban Quân quản Thành phố Sài gòn - Gia Định quản lý, đến ngày tháng 11 năm 1975, được bàn giao lại cho Liên hiệp Công đoàn TP HCM toàn quyền sử 1985, cơ sở đổi tên thành Nhà Văn hóa Lao động, và đến năm 1998, là Cung Văn hoá Lao động TP HCM như ngày cơ sở vật chất khang trang, diện tích 2,8ha và bề dày lịch sử của mình, Cung Văn hóa Lao Động được coi là nhà văn hóa cổ và lớn nhất của TP HCM. Ít ai biết rằng trước 1975, Cung Văn hóa Lao động TP HCM số 55B, đường Nguyễn Thị Minh Khai, Quận 1 từng là một tụ điểm sinh hoạt, giải trí, chốn ăn chơi số một của giới thượng lưu Sài Gòn. Lịch sử của cung văn hóa này bắt đầu từ năm 1866, khi một sân thể thao không chính thức dành cho các môn điền kinh, bắn súng và đua ngựa được thiết lập ở đây. Năm 1896, một câu lạc bộ thể thao thượng lưu được thành lập, lấy tên là Cercle Sportif Saigonnais Câu lại bộ Thể thao Sài Gòn. Năm 1902, chính quyền thuộc địa cho xây dựng cơ sở vật chất của Cercle Sportif Saigonnais với khu nhà sinh hoạt, sân bóng đá, hồ bơi, sân quần vợt... Sân bóng của Câu lạc bộ lúc bấy giờ là sân duy nhất của Sài Gòn đủ tiêu chuẩn đón những đội bóng ngoại quốc đến đấu. Trong giai đoạn Pháp thuộc, Cercle Sportif Saigonnais hầu như chỉ phục vụ cho binh lính, sĩ quan, công chức người Pháp. Đến thời kỳ chính quyền Sài Gòn, Câu lạc bộ trở thành điểm đến của giới thượng lưu Sài Gòn. Vì là một địa điểm giải trí chỉ dành riêng cho giới thượng lưu nên tiêu chuẩn của Cercle Sportif Saigonnais về tiền bạc và địa vị xã hội của các thành viên là khá cao và nghiêm ngặt, người bình dân không thể tham gia. Kể từ lúc thành lập đến năm 1975, nhiều chính khách, sĩ quan cao cấp, tầng lớp thượng lưu người Pháp, người Mỹ, sĩ quan và giới thượng lưu Sài Gòn đều chọn đây làm nơi sinh hoạt chính. Ông Nguyễn Cao Kỳ từng là hội viên ở đây. Ông Dương Văn Minh cũng là một hội viên đặc biệt và nổi tiếng với môn quần vợt. Sau năm 1975, Câu lạc bộ do Ủy ban Quân quản Thành phố Sài gòn - Gia Định quản lý, đến ngày tháng 11 năm 1975, được bàn giao lại cho Liên hiệp Công đoàn TP HCM toàn quyền sử dụng. Năm 1985, cơ sở đổi tên thành Nhà Văn hóa Lao động, và đến năm 1998, là Cung Văn hoá Lao động TP HCM như ngày nay. Với cơ sở vật chất khang trang, diện tích 2,8ha và bề dày lịch sử của mình, Cung Văn hóa Lao Động được coi là nhà văn hóa cổ và lớn nhất của TP HCM.

an choi sai gon truoc 1975